Ra trường danh lợi vinh liền nhục
Vào cuộc trần ai khóc lộn cười
Nguyễn Công Trứ

Thứ Sáu, 31 tháng 7, 2020

Hồn xưa


Con những tưởng: đã chìm vào lũy tre xanh xa lắc một thời câu ca dao mẹ hát; đã lùi vào giấc mơ cổ tích ngày xưa bà kể, tà áo Việt nam duyên dáng một thời.

Chúng con lớn lên giữa thời hiện đại - những jupe những đầm, những mode, những model... kỳ dị. Cuộc sống, ừ là hội nhập.
Nhưng vẫn về trong con một tuổi thơ man mác khúc hát ru, ngọt ngào hương hoa đồng cỏ nội; con vẫn thấy ánh mắt me cười, dịu dàng hạt nắng năm xưa, sưởi ấm tim con những chiều đã diết nhớ me; và mãi mãi giữa hồn con đong đưa hoài nhịp võng an lành mát rượi bàn tay me.
Sáng hôm nay chợt giấc mơ cổ tích lại về, như vẫn quyện nồng mùi cốt trầu của bà năm xưa - trắng xoá giấc mơ xưa - tha thướt những nàng tiên - vạt áo ai dài chở nắng ca dao, tóc ai bay như cổ tích nhiệm màu.

Saigon, mùa áo trắng, 
Tháng 10-1989

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét