Ra trường danh lợi vinh liền nhục
Vào cuộc trần ai khóc lộn cười
Nguyễn Công Trứ

Chủ Nhật, 20 tháng 12, 2009

Rong Rêu Ảo Tưởng

Ta nhìn em - những tứ thơ bay lạc mất. Âm vang ngày cúi mặt - ta ngỡ hồn ta trôi. Một cuối trời quên lãng, em khuất lấp sương mù, ta ngu ngơ muôn thủa.
Em ạ, đời chúng mình hoài uổng, nghĩa lý gì đâu dăm ba mộng ảo. Ta ngỡ ta đang bay, em tưởng mình hóa khói. Nào ngờ, chúng ta chìm dưới đáy, dẫy dụa những giấc mơ tội nghiệp.
Hôm qua là dĩ vãng xa mù, ngày mai là ảo ảnh, còn hôm nay: hư không! - Vâng, chúng ta mơ.
-Không chúng ta bay đấy chứ: nhập nhoạng trong đêm những cánh dơi mù lòa vô định.
Ta nhìn em - một khoảng trời ngưng đọng. Đáy mắt em: ôi êm ái một nơi chốn sau cùng của cuộc đua chen! Ta những mong ngã xuống ngàn thu trong đáy mắt em - rong rêu quên lãng. Ta lầm! Chúng ta lầm, cả đời mình lầm lẫn: Tình yêu chỉ là một ảo giác mong manh, đâu phải bến bờ cho ta bám víu?
Vậy đó, mình chia tay. Một buổi trưa vàng nắng hay một chiều mưa ướt át? Chẳng nhớ. Chỉ biết chói lòa một chùm phượng xa xôi trong tâm tưởng, chỉ nghe mơ hồ sương khói một nụ hôn...Vậy đó, mình xa nhau, chẳng vì lẽ gì như mình đã quen nhau. Còn lại mình ta hay em sẽ một mình? Rồi sẽ quên đi , như đời ta là vậy!
Ta chẳng thể nào ngã xuống với rong rêu, thì đáy mắt em xin hãy là một mảnh trời quên lãng để ta mơ trên hành trình vô định.
Một ngày nào ta gục ngã giữa sa mạc cô liêu xin được chết với ảo ảnh một ốc đảo tình yêu chỉ trong một tầm tay với. Một ngày nào ta rơi tuột khỏi vòng quay cơn lốc, xin được chìm trong đáy mắt em - rong rêu êm ái.
Ta đã nhìn em, nhưng chẳng thấy. Ta đã tìm em - tình yêu ta đánh rớt. Mất nửa đời người cơn lốc cuốn ta xoay - một vòng luẩn quẩn. Ta những muốn nằm xuống với rong rêu và tan đi trong hơi giá một nụ hôn. Nửa đời người rượt đuổi hư vô ta mệt mỏi rã rời, chỉ muốn tan đi, tan đi, tan đi... nhưng chẳng thể! Ôi một ngày chân gãy, gối mòn, ta quị xuống! Một ao tù, một đáy mắt - rong rêu.
               Sàigòn 25 tháng 9 năm 1988 

Vào đời

                  Tặng bạn bè tôi và tuổi học trò của tôi
Mùa hạ...Lùi xa những tháng năm dài áo trắng, bỏ lại bàn ghế, sân trường phượng đỏ...Một thoáng xôn xao ngơ ngác giữa sân trường lướt thướt mưa bay. Một cánh tuổi đã rụng rồi, tơi tả trong cơn mưa. Biết nói gì ngày xa lớp lớp ơi! "Tháng sáu nhạt mưa bay..."   mưa nói gì trên mi mắt người, trên mi mắt ta? Thấp thoáng vợi xa là cổng trường đại học như mặt đất quê hương trong giấc mơ thằng Cuội. Vào đời! Hai tiếng vang lên xiết bao hàm xúc mà cũng xiết bao lạc lõng. Vào đời: va vấp và nhận chân được giá trị của đồng tiền. Vào đời: một khối thép căm hờn trong tay những thằng con trai chưa một lần cầm tay bạn gái. Vào đời: khép kín cuộc đời trong kiếp dây leo, những đứa con gái lên xe hoa; chấm hết hai chữ tự do từ đấy, thế giới thu gọn trong đáy giỏ đi chợ từ đấy. Vào đời: những lời thầy lời cô trở thành những bài học mỉa mai, như miếng vá trên vai cứ kêu gào ngày mai tươi sáng không bao giờ có trong những bài giảng. Bởi vì, các em ơi, ngày mai mãi mãi vẫn là ngày mai, và ngày hôm nay chưa phải là ngày mai, mãi mãi, như chùm nho xanh xao của Zeus.
Mùa hạ...Vâng! Đã xa lắm rồi một cơn mưa khờ dại ngu ngơ tắm đẫm những giấc mơ cổ tích. Đã nghe ướt át bùn lầy lên những cơn mưa. Đã nghe đều đều trùng lắp với kết thúc bao giờ cũng có hậu trong những câu chuyện cổ tích, dể những tòa lâu đài thành mục nát rêu phong, những công chúa hoàng tử thành những ông già bà lão ngớ ngẩn ngây ngô. Tuổi nhỏ ơi! Hãy cho ta lần cuối cùng được khóc vì không còn bao giờ được khóc cùng ve sầu và giun dế những đêm mưa mùa hạ. Và ước ngày mai trong chất ngất đắng cay của cuộc đời hỗn tạp, trong mệt nhoài chật vật của cuộc sống bon chen, ta có được một phút giây được trở về với những sắc màu diễm ảo của giấc mơ cổ tích ngày xưa...
                      Sàigòn, mùa hạ cuối cấp 1988. 

Thứ Bảy, 19 tháng 12, 2009

Ngọc Nhung

Từ mặt trời xa đến
Nắng như có muôn màu
Khi qua đồng thơm ngát
Nắng dịu dàng tựa say

      Khi nắng vào lớp học
      Nắng nhuộm màu mắt Nhung
      Lúc em cười nho nhỏ
      Màu nắng đẹp vô cùng

Nắng đậu vào trang vở
Ve vút hàng chữ xanh
Gió thì thầm hơi thở
Màu nắng sáng long lanh

      Trong ngày mai sẽ đến
      Nắng sưởi ấm hồn em
      Hồn em trong vời vợi
      Sáng như ánh nắng mềm

Khi lìa xa tổ ấm
Trong nắng, môi mỉm cười
Đường đời xa vời vợi
Hãy nguyên màu nắng tươi

             Thầy toán-Tôn Thất Huệ

Thứ Hai, 26 tháng 10, 2009

Biển


Biển, cũng như Sàigòn, mãi mãi là niềm nhớ không tên trong tôi. Biển cồn cào nỗi nhớ, biển vỗ về bình yên. Biển giữ dùm tôi những kỷ niệm lặng thầm không thể nói nên lời. Biển đêm Cửa Thuận, biển sớm Vũng Tàu, biển hoàng hôn Nagshead, biển trưa Nha Trang. Biển ngây thơ, biển nhiệt cuồng, biển trầm tư, biển bão dông, biển vỗ về, biển gào thét. Những khi lòng muộn phiền lại muốn tìm về biển để nguôi ngoai. Lúc lòng tràn đầy phấn khích lại muốn ôm biển vào lòng hồ hởi. Biển nuôi lớn bao kiếp đời nhỏ bé, bao giấc mơ cuộn tràn sóng vỗ. Biển ôm ấp trong lòng bao xác người vượt biên không nhà không tổ quốc. Biển chứng kiến những cuộc tình tan, hợp, xóa hết những muộn phiền đau khổ nát tan. Người đến người đi biển bất diệt ngàn đời không vơi cạn. Giữ giùm tôi ơi biển kỷ niệm đầu đời mãi mãi không thể quên. Hẹn ngày về lại tắm trăng trên biển...
Photo by Clark Little

Năm Tháng

Năm tháng trôi hoài năm tháng ơi!
Để buồn cô tịch đến không mời
Vi vu gió hạ trong niềm nhớ
Lãng đãng mây chiều trôi chơi vơi


Hoa phượng đỏ cho lòng bối rối
Cứ ngập ngừng mà chẳng dám trao
Gió nói gì mà tán lá xôn xao
Cứ ngập ngừng...rồi thẹn thùa giấu vội


Tình cờ bắt gặp cánh hoa xưa
Nét chữ ngày nao màu đã nhạt
Se sắt, nghẹn ngào, ôi chua chát
Hoa cũ...người xưa...chút âm thừa!
                             Trà Mi, trưa 14 tháng 3 năm 1985

Thứ Tư, 23 tháng 9, 2009

Một thoáng đông

Cuối đông tràn qua phố
Cơn lốc nào xoáy khô
Nghe điệu buồn guốc gỗ
Gõ âm vang mơ hồ

Lá khô vàng lối cũ
Vỡ vụn chiều lang thang
Bước xưa còn mơ ngủ
Dẫm nát thời hồng hoang

Mùa đông nào đi qua
Tiếng chuông nồng hương cỏ
Bao mùa đông từ tạ
Tóc em còn vương tơ?

Để đêm về có kẻ
Đếm mãi một trời sao
Còn đâu vì sao lẻ
Em hái đi phương nào?

Sài gòn 24 tháng 12 năm 1990

Thứ Tư, 8 tháng 7, 2009

Hành Trình Cuộc Sống

Đời sống là mơ ước là hy vọng là vươn tới hay chỉ là một hành trình dài vật vã? Đời sống này là hiện tại là tương lai hay chỉ là những hoài niệm quá khứ? Có gì đâu quá khứ chỉ là dăm ba mảnh vụn của một tan nát quê hương, của bom đạn ì ầm trong tri thức sau hơn 20 năm im tiếng súng. Quá khứ còn là hốt hoảng của một kiếp người bị săn đuổi khỏi chính vùng tâm thức mình, trôi tuột vào vùng nghi kỵ của đời sống nơi mỗi con người phải mang lấy một cái mặt nạ che dấu tính người hòng tồn tại.
Hiện tại còn là cuộc rượt đuổi đến vô cùng, hụt hơi, kiếm tìm những điều không tưởng. Cuộc hành trình không có bắt đầu và sẽ đi đến điểm không cùng, không có kết thúc - cuộc hành trình của kẻ bị trốc gốc khỏi mặt đất nhưng không đủ sức bật để bay bổng trong không gian, nên mãi mãi dật dờ lãng đãng đi tìm cái bóng của chính mình.
Còn tương lai? Con thú hoang trúng đạn rồi sẽ liếm láp vết thương rồi gượng dậy để lê cho hết kiếp đi hoang, mang trong mình trái tim rỉ máu và những vết thương lở loét trốn tránh loài người...Tương lai đã là một thấy trước - tan hoang thì lấy gì để nuôi dưỡng những giấc mơ hoang tưởng thảm hại, những hy vọng mù mờ như những tia sáng yếu ớt cuối đường hầm hun hút tối đen?
Ừ thôi cũng đành, cuộc sống còn là nhận chịu. Trăn trở vật vã kiếm tìm hay nhởn nhơ vui đùa hưởng thụ rồi cũng không ra khỏi kiếp trăm năm. Cứ chơi đùa đi cứ vật vã đi rối cũng nhắm mắt buông tay, tĩnh lặng với đất mềm, với dế giun, hết một kiếp bon chen, hết một đời lặn ngụp. Rồi từ vĩnh cửu đất đen, nơi chẳng còn gì dấu vết kiếp người tạm bợ, mạnh mẽ vươn lên đỏ thắm những đóa hồng vinh tôn bất diệt ngàn đời - SỰ SỐNG.

Virginia, ngày 8 tháng 8 năm 1997

Thứ Sáu, 3 tháng 7, 2009

Nhớ Bạn

Thương nhớ linh hồn Đinh Thị Thanh Hằng

Hằng nỡ đành đi khí vội vàng
Để người ngồi lại đau lòng đá

Nuốt lời từ tạ nghẹn trên môi
Rưng rưng mắt lệ sầu trên lá

Ngắm nhìn em trắng trong thanh thản
Thoáng nụ cười êm giấc ngủ ngoan
Hồn nhẹ lướt thoát đời lận đận
Tiễn em đi lần cuối tới vĩnh hằng

Thu đến rồi đi đã mấy mùa
Vắng em còn lững thững cơn mưa
Chập chờn trong mộng về thăm hỏi
Bàng hoàng chợt tỉnh thoảng hương xưa

ngày 22 tháng 2 năm 2001


Huế, Vầng Trăng Xẻ Nửa

Để kỷ niệm năm năm lưu vong
Em có về tắm lại nước Hương Giang
Cho ta gởi lòng ta xuôi dòng cũ
Năm năm rồi bão cuồng hay mưa lũ
Tuyết ngập trời hồn mãi lặng lờ trôi
Ngày ta đi sông chết lặng bồi hồi
Huế trầm mặc trong lòng ta mãi mãi
Lăng tẩm buồn vẫn ngàn năm tự tại
Rong ruổi một đời trôi nổi kiếp đi hoang
Ngày tháng trôi, tình một thoáng bẽ bàng
Ta lãng tử cuối trời Tây cô lẻ
Vẫn nhủ lòng giữ tình ta với Huế
Bước thăng trầm dẫu nặng nợ đa mang
Vẫn muôn đời nhớ Huế - nửa vầng trăng

Tháng chín, 1997


Dối Lòng

Lòng đã lặng tưởng trời ngưng trở gió
Ngủ yên ngoan trăm trăn trở tơ vò
Bóng xế tà mong được chút thong dong
Nơi hoang dã thả hồn về cõi tịnh
Hay những tưởng hồn chìm vào tất bật
Cuốn quên theo cơm áo ngựa xe đời
Trong tầm thường mong dìm chết đa mang
Cơn vui điên lấy trận cười che dấu lệ
Đời vẫn thế khóc cười đâu mấy nỗi
Thế gian nào thoát khỏi nợ trần ai
Năm năm nữa em có còn rung động cũ
Ngàn năm sau mây trắng có còn bay?
Dẫu trốn chạy cũng cùng đường mỏi gối
Ta mệt nhoài đứng lại với hư vô

June 17, 1997

Sài gòn Từ Tạ

Sài gòn mắt lệ khóc người
Ngàn năm cây cỏ đất trời để tang
Ta đi lãng đãng mây ngàn
Em về ngọn cỏ bên đàng tả tơi
Ra đi luống những ngậm ngùi
Tang thương quá khứ rụng rời tương lai
Tạ từ rượu chẳng thể say
Ta đi gởi lại lắt lay tim sầu
Biệt mù cố quốc lòng đau
Sông mờ mịt khói cho sầu sử nhân

19 tháng 7 năm 1997

Tự thân

Người trách ta lục tìm trong quá khứ
Nơi xứ người lưu lạc có gì vui?
Hiện tại mệt nhoài, tương lai chừng cũng muộn
Hai vai gầy đâu gánh nỗi nhân gian
Mưa xứ người cũng rạt rào sóng soãi
Rơi ngập đường sao ướt sũng hồn ai?
Nắng xứ người cũng vàng rơi khắc khoải
Xe cộ vội vàng ai người đếm cánh điệp bay

Năm mươi năm giật mình câu thơ cũ
"Lũ chúng ta đầu thai nhầm thế kỷ
Bị quê hương ruồng bỏ, giống nòi khinh"*
Lũ chúng ta chừ quê hương ruồng bỏ
Lạc loài nơi đất khách bị người khinh
Tiền nhân ơi hay định mệnh xoay vần
Người bôn ba vì thượng đế cũng bôn ba
Thân phận người vàng rơi dăm chiếc lá
Rơi chừng nào cho tận kiếp nhân sinh?

Virginia, 3 tháng sáu, 1997
* Thơ Vũ Hoàng Chương

Thứ Tư, 1 tháng 7, 2009

Mở đầu


Đau đáu trong lòng vẫn là nỗi đam mê cầm viết. Cơm áo gạo tiền là bổn phận cưu mang. Gần hai thập kỷ đi qua...bạn bè xưa ai còn ai ra thiên cổ? Ngày trở về xa lắc cuối đường mơ. Lặn ngụp gần hết một đời, tìm kiếm gì trong kiếp ảo hôm nay. Thôi thì mượn "thế giới ảo" để tự trần.