Người thắp dùm ta ngọn nến đầy mười chín
Đắng cay đầu leo lét suốt đời ta
Mười chín giọt sầu rưng rưng câm nín
Bập bùng soi ma quái bóng hình ta
Người đi mãi cuối chân trời chẳng đợi
Mây ngậm ngùi rơi xuống ướt mi ai
Cuộc đời đó nặng nề chi quá đỗi
Ta một mình quỵ ngã, trắng đôi tay
Saigon, 30 tháng 4, 1989
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét