Ra trường danh lợi vinh liền nhục
Vào cuộc trần ai khóc lộn cười
Nguyễn Công Trứ

Thứ Năm, 4 tháng 7, 2013

Nhớ Saigon

Kỷ niệm không là gì khi lòng bôi xoá. Kỷ niệm là tất cả khi lòng đã khắc ghi. Kỷ niệm ơi hãy ngủ yên đi nhé. Đợi ngày về vàng nắng sưởi tim côi. Nắng hạ ngày nào ươm vàng sắc điệp. Cánh phượng buồn đẫm máu trái tim đau. Đời vẫn trôi như sóng cuồng thác lũ. Đánh dập vùi những mảnh đời tủn mủn. Cơm áo gạo tiền xoay cuồng cơn mộng ảo. Trò đời xoay dăm bảy giấc kê vàng. Bừng tỉnh dậy đất trời còn sủng nước. 
Tân Sơn Nhất 1992. Ngần ấy năm đã làm gì với nắng gió. Nắng hanh vàng ngầy ngật giấc ngủ trưa. Ngày ra đi nắng chừng như ướt sũng. Nước mắt nào đưa tiễn bước chân ai. Tôi ra đi như người trốn chạy. Khỏi dĩ vãng,  khỏi vũng lầy tồn đọng những lún sâu. Biết ngày nào còn trở lại chốn xưa. Trả chút nợ người trả mối nợ đời. Bạn bè xưa đứa nào còn đứa nào ra Thiên cổ? Nắng có rưng rưng trên cánh Phượng bên đường? Tà áo trắng thắp đèn trời nắng loá. Em Saigon vẫn đẹp ngời lộng lẫy. Con tôi hỏi Saigon là gì hở mẹ. Đó là nửa linh hồn mẹ để lại góc phố xưa. Nửa tâm linh mẹ gởi lại cuối đường này. Ngày trở lại xin Saigon một nửa. Linh hồn ta Người đã ấp ủ dùm.