Hiện tại còn là cuộc rượt đuổi đến vô cùng, hụt hơi, kiếm tìm những điều không tưởng. Cuộc hành trình không có bắt đầu và sẽ đi đến điểm không cùng, không có kết thúc - cuộc hành trình của kẻ bị trốc gốc khỏi mặt đất nhưng không đủ sức bật để bay bổng trong không gian, nên mãi mãi dật dờ lãng đãng đi tìm cái bóng của chính mình.
Còn tương lai? Con thú hoang trúng đạn rồi sẽ liếm láp vết thương rồi gượng dậy để lê cho hết kiếp đi hoang, mang trong mình trái tim rỉ máu và những vết thương lở loét trốn tránh loài người...Tương lai đã là một thấy trước - tan hoang thì lấy gì để nuôi dưỡng những giấc mơ hoang tưởng thảm hại, những hy vọng mù mờ như những tia sáng yếu ớt cuối đường hầm hun hút tối đen?
Ừ thôi cũng đành, cuộc sống còn là nhận chịu. Trăn trở vật vã kiếm tìm hay nhởn nhơ vui đùa hưởng thụ rồi cũng không ra khỏi kiếp trăm năm. Cứ chơi đùa đi cứ vật vã đi rối cũng nhắm mắt buông tay, tĩnh lặng với đất mềm, với dế giun, hết một kiếp bon chen, hết một đời lặn ngụp. Rồi từ vĩnh cửu đất đen, nơi chẳng còn gì dấu vết kiếp người tạm bợ, mạnh mẽ vươn lên đỏ thắm những đóa hồng vinh tôn bất diệt ngàn đời - SỰ SỐNG.
Virginia, ngày 8 tháng 8 năm 1997