Ra trường danh lợi vinh liền nhục
Vào cuộc trần ai khóc lộn cười
Nguyễn Công Trứ

Thứ Sáu, 31 tháng 7, 2020

Đêm trên Bắc Cần thơ


Thương nhớ linh hồn bà Nội
Mười bốn năm - một hành trình xa lắc 
Ngỡ quên lâu vẫn xoáy khẳm những chuyến phà
Bụi nước đón mừng làm buốt xói tim da
Ngỡ quên lâu sao cứ trĩu một trời - ký ức 
Tây Đô nào mơ hồ trong tiềm thức 
Ngơ ngác mắt nai 
Một tuổi thơ giăng đầy kẽm gai
Với lửa đỏ, với bom nổ kinh hoàng
                   - và xác chết 
Một sắc trời xám ngắt 
Và nắng vàng, và bông hoa tím 
Nở dưới hiên một ngôi nhà khoá cửa tang thương 
Xúc cảm xa vời lãng đãng mây vương 
Réo gào sục sôi trong một giờ tỉnh thức 
Con sông lặng lờ mà suốt đời ngầu đục 
Mười bốn năm - hành trình đi qua văn minh và trí xảo 
Cơn ảo mộng tình yêu, cuộc khóc cười, trò lừa đảo 
Và cuộc sống, với hiện tại mệt nhoài, tương lai băng hoại 
Ký ức chừng như mơ hồ huyền thoại 
Vỡ oà đêm nay trên bát ngát đôi bờ.

Bắc Cần thơ, 23h30
19 tháng 7 năm 1989

Song

Song

Shakespeare 

O Mistress mine, where are you roaming?
O stay and hear! Your true love’s coming,
That can sing both high and low;
Trip no further, pretty, sweeting,
Journeys end in lover’s meeting-
Every wise man’s son doth know.

What is love? ‘It’s not hereafter;
Present mirth hath present laughter;
What’s to come is still unsure;
In delay there lies no plenty -
Then come kiss me, sweet-and-twenty,
Youth’s a staff will not endure

Shakespeare, Twelfth Night


Tình khúc 

Bản dịch: Ngọc Nhung
Tưởng nhớ thầy Phạm Minh Tâm
 
Phiêu lãng phương nào, tình nương yêu dấu?
Xin hãy dừng chân nghe khúc tình ta:
Réo rắt chân tình, man mác ngân nga 
Nàng yêu dấu của lòng ta dịu ngọt!
Một buổi chiều xin dừng chân bất chợt,
Gót phiêu du thôi dong ruổi dặm trường 
Có nghĩa gì hương gió lạ ngàn phương 
Khi những tình nhân tìm ra ánh mắt 
Để chìm vào trong đam mê đẫm ngất?

Có thể nào ta định nghĩa tình yêu?
Chỉ biết hôm nay men sống dậy triều
Mà hạnh phúc thì dễ dàng vuột mất 
Còn tương lai? Chỉ mịt mờ phản trắc!
Nàng yêu dấu tuổi đôi mươi tươi xanh!
Chớ phí hoài ngày tháng rất mong manh 
Tuổi xuân rồi tàn nhanh cơn mộng ảo
Nhân thế ngậm ngùi phù vân thương cẩu
Nụ hôn đầu đọng mãi sắc hương yêu 
Đến cùng ta, nàng yêu dấu diễm kiểu!

6 tháng 9 năm 1990

Hale-Bopp

Sao chổi 

Lặng sáng một mình 
Như người tình lẻ 
Ánh sáng đời người 
Trăm năm tích lệ 

Em đến lầm thời 
Ta đành lỡ hẹn 
Mang lỡ kiếp người 
Làm sao chói sáng?

Nên mãi một mình 
Loay hoay hoang tưởng 
Ngắm ánh kỳ tinh
Ngỡ hồn tan loãng 

Thôi nhé hẹn em
Kiếp sau hạnh ngộ 
Giữa âm thầm đêm
Mình bừng rực rỡ 

19 tháng 7 năm 1997




Tự bạch


Đừng hát với em lời tình ca thứ nhất 
Sẽ ngậm ngùi khi ngâm khúc từ ly cuối cùng 
Cuộc tình như con nước trôi sông 
Anh mượn dòng chuyên chở
Lóng ngóng những lời sóng vỗ 
Em hiểu điều cơn gió hát vô tình 
Đi qua cánh đồng hái nhánh cỏ xanh
Ngắt lấy tuổi thơ thơm mùi hương ngai ngái 
Trải những nhọc nhằn khổ ải 
Một mảnh hồn nhầu, lay lắt trái tim khô
Bước ngập ngừng tìm mãi nẻo quanh co
Cuộc đời rồi chỉ mong manh hư ảo 
Tình yêu - âm thừa một cơn mộng hão!

Gập ghềnh một cõi trần ai
Chân mòn lần dấu tàn phai gọi buồn...
9-1990



Hồn xưa


Con những tưởng: đã chìm vào lũy tre xanh xa lắc một thời câu ca dao mẹ hát; đã lùi vào giấc mơ cổ tích ngày xưa bà kể, tà áo Việt nam duyên dáng một thời.

Chúng con lớn lên giữa thời hiện đại - những jupe những đầm, những mode, những model... kỳ dị. Cuộc sống, ừ là hội nhập.
Nhưng vẫn về trong con một tuổi thơ man mác khúc hát ru, ngọt ngào hương hoa đồng cỏ nội; con vẫn thấy ánh mắt me cười, dịu dàng hạt nắng năm xưa, sưởi ấm tim con những chiều đã diết nhớ me; và mãi mãi giữa hồn con đong đưa hoài nhịp võng an lành mát rượi bàn tay me.
Sáng hôm nay chợt giấc mơ cổ tích lại về, như vẫn quyện nồng mùi cốt trầu của bà năm xưa - trắng xoá giấc mơ xưa - tha thướt những nàng tiên - vạt áo ai dài chở nắng ca dao, tóc ai bay như cổ tích nhiệm màu.

Saigon, mùa áo trắng, 
Tháng 10-1989

19 tuổi


Người thắp dùm ta ngọn nến đầy mười chín 
Đắng cay đầu leo lét suốt đời ta
Mười chín giọt sầu rưng rưng câm nín 
Bập bùng soi ma quái bóng hình ta

Người đi mãi cuối chân trời chẳng đợi 
Mây ngậm ngùi rơi xuống ướt mi ai
Cuộc đời đó nặng nề chi quá đỗi 
Ta một mình quỵ ngã, trắng đôi tay 

Saigon, 30 tháng 4, 1989