Ra trường danh lợi vinh liền nhục
Vào cuộc trần ai khóc lộn cười
Nguyễn Công Trứ

Thứ Sáu, 31 tháng 7, 2020

Đêm trên Bắc Cần thơ


Thương nhớ linh hồn bà Nội
Mười bốn năm - một hành trình xa lắc 
Ngỡ quên lâu vẫn xoáy khẳm những chuyến phà
Bụi nước đón mừng làm buốt xói tim da
Ngỡ quên lâu sao cứ trĩu một trời - ký ức 
Tây Đô nào mơ hồ trong tiềm thức 
Ngơ ngác mắt nai 
Một tuổi thơ giăng đầy kẽm gai
Với lửa đỏ, với bom nổ kinh hoàng
                   - và xác chết 
Một sắc trời xám ngắt 
Và nắng vàng, và bông hoa tím 
Nở dưới hiên một ngôi nhà khoá cửa tang thương 
Xúc cảm xa vời lãng đãng mây vương 
Réo gào sục sôi trong một giờ tỉnh thức 
Con sông lặng lờ mà suốt đời ngầu đục 
Mười bốn năm - hành trình đi qua văn minh và trí xảo 
Cơn ảo mộng tình yêu, cuộc khóc cười, trò lừa đảo 
Và cuộc sống, với hiện tại mệt nhoài, tương lai băng hoại 
Ký ức chừng như mơ hồ huyền thoại 
Vỡ oà đêm nay trên bát ngát đôi bờ.

Bắc Cần thơ, 23h30
19 tháng 7 năm 1989

Song

Song

Shakespeare 

O Mistress mine, where are you roaming?
O stay and hear! Your true love’s coming,
That can sing both high and low;
Trip no further, pretty, sweeting,
Journeys end in lover’s meeting-
Every wise man’s son doth know.

What is love? ‘It’s not hereafter;
Present mirth hath present laughter;
What’s to come is still unsure;
In delay there lies no plenty -
Then come kiss me, sweet-and-twenty,
Youth’s a staff will not endure

Shakespeare, Twelfth Night


Tình khúc 

Bản dịch: Ngọc Nhung
Tưởng nhớ thầy Phạm Minh Tâm
 
Phiêu lãng phương nào, tình nương yêu dấu?
Xin hãy dừng chân nghe khúc tình ta:
Réo rắt chân tình, man mác ngân nga 
Nàng yêu dấu của lòng ta dịu ngọt!
Một buổi chiều xin dừng chân bất chợt,
Gót phiêu du thôi dong ruổi dặm trường 
Có nghĩa gì hương gió lạ ngàn phương 
Khi những tình nhân tìm ra ánh mắt 
Để chìm vào trong đam mê đẫm ngất?

Có thể nào ta định nghĩa tình yêu?
Chỉ biết hôm nay men sống dậy triều
Mà hạnh phúc thì dễ dàng vuột mất 
Còn tương lai? Chỉ mịt mờ phản trắc!
Nàng yêu dấu tuổi đôi mươi tươi xanh!
Chớ phí hoài ngày tháng rất mong manh 
Tuổi xuân rồi tàn nhanh cơn mộng ảo
Nhân thế ngậm ngùi phù vân thương cẩu
Nụ hôn đầu đọng mãi sắc hương yêu 
Đến cùng ta, nàng yêu dấu diễm kiểu!

6 tháng 9 năm 1990

Hale-Bopp

Sao chổi 

Lặng sáng một mình 
Như người tình lẻ 
Ánh sáng đời người 
Trăm năm tích lệ 

Em đến lầm thời 
Ta đành lỡ hẹn 
Mang lỡ kiếp người 
Làm sao chói sáng?

Nên mãi một mình 
Loay hoay hoang tưởng 
Ngắm ánh kỳ tinh
Ngỡ hồn tan loãng 

Thôi nhé hẹn em
Kiếp sau hạnh ngộ 
Giữa âm thầm đêm
Mình bừng rực rỡ 

19 tháng 7 năm 1997




Tự bạch


Đừng hát với em lời tình ca thứ nhất 
Sẽ ngậm ngùi khi ngâm khúc từ ly cuối cùng 
Cuộc tình như con nước trôi sông 
Anh mượn dòng chuyên chở
Lóng ngóng những lời sóng vỗ 
Em hiểu điều cơn gió hát vô tình 
Đi qua cánh đồng hái nhánh cỏ xanh
Ngắt lấy tuổi thơ thơm mùi hương ngai ngái 
Trải những nhọc nhằn khổ ải 
Một mảnh hồn nhầu, lay lắt trái tim khô
Bước ngập ngừng tìm mãi nẻo quanh co
Cuộc đời rồi chỉ mong manh hư ảo 
Tình yêu - âm thừa một cơn mộng hão!

Gập ghềnh một cõi trần ai
Chân mòn lần dấu tàn phai gọi buồn...
9-1990



Hồn xưa


Con những tưởng: đã chìm vào lũy tre xanh xa lắc một thời câu ca dao mẹ hát; đã lùi vào giấc mơ cổ tích ngày xưa bà kể, tà áo Việt nam duyên dáng một thời.

Chúng con lớn lên giữa thời hiện đại - những jupe những đầm, những mode, những model... kỳ dị. Cuộc sống, ừ là hội nhập.
Nhưng vẫn về trong con một tuổi thơ man mác khúc hát ru, ngọt ngào hương hoa đồng cỏ nội; con vẫn thấy ánh mắt me cười, dịu dàng hạt nắng năm xưa, sưởi ấm tim con những chiều đã diết nhớ me; và mãi mãi giữa hồn con đong đưa hoài nhịp võng an lành mát rượi bàn tay me.
Sáng hôm nay chợt giấc mơ cổ tích lại về, như vẫn quyện nồng mùi cốt trầu của bà năm xưa - trắng xoá giấc mơ xưa - tha thướt những nàng tiên - vạt áo ai dài chở nắng ca dao, tóc ai bay như cổ tích nhiệm màu.

Saigon, mùa áo trắng, 
Tháng 10-1989

19 tuổi


Người thắp dùm ta ngọn nến đầy mười chín 
Đắng cay đầu leo lét suốt đời ta
Mười chín giọt sầu rưng rưng câm nín 
Bập bùng soi ma quái bóng hình ta

Người đi mãi cuối chân trời chẳng đợi 
Mây ngậm ngùi rơi xuống ướt mi ai
Cuộc đời đó nặng nề chi quá đỗi 
Ta một mình quỵ ngã, trắng đôi tay 

Saigon, 30 tháng 4, 1989

Thứ Năm, 4 tháng 7, 2013

Nhớ Saigon

Kỷ niệm không là gì khi lòng bôi xoá. Kỷ niệm là tất cả khi lòng đã khắc ghi. Kỷ niệm ơi hãy ngủ yên đi nhé. Đợi ngày về vàng nắng sưởi tim côi. Nắng hạ ngày nào ươm vàng sắc điệp. Cánh phượng buồn đẫm máu trái tim đau. Đời vẫn trôi như sóng cuồng thác lũ. Đánh dập vùi những mảnh đời tủn mủn. Cơm áo gạo tiền xoay cuồng cơn mộng ảo. Trò đời xoay dăm bảy giấc kê vàng. Bừng tỉnh dậy đất trời còn sủng nước. 
Tân Sơn Nhất 1992. Ngần ấy năm đã làm gì với nắng gió. Nắng hanh vàng ngầy ngật giấc ngủ trưa. Ngày ra đi nắng chừng như ướt sũng. Nước mắt nào đưa tiễn bước chân ai. Tôi ra đi như người trốn chạy. Khỏi dĩ vãng,  khỏi vũng lầy tồn đọng những lún sâu. Biết ngày nào còn trở lại chốn xưa. Trả chút nợ người trả mối nợ đời. Bạn bè xưa đứa nào còn đứa nào ra Thiên cổ? Nắng có rưng rưng trên cánh Phượng bên đường? Tà áo trắng thắp đèn trời nắng loá. Em Saigon vẫn đẹp ngời lộng lẫy. Con tôi hỏi Saigon là gì hở mẹ. Đó là nửa linh hồn mẹ để lại góc phố xưa. Nửa tâm linh mẹ gởi lại cuối đường này. Ngày trở lại xin Saigon một nửa. Linh hồn ta Người đã ấp ủ dùm.

Chủ Nhật, 20 tháng 12, 2009

Rong Rêu Ảo Tưởng

Ta nhìn em - những tứ thơ bay lạc mất. Âm vang ngày cúi mặt - ta ngỡ hồn ta trôi. Một cuối trời quên lãng, em khuất lấp sương mù, ta ngu ngơ muôn thủa.
Em ạ, đời chúng mình hoài uổng, nghĩa lý gì đâu dăm ba mộng ảo. Ta ngỡ ta đang bay, em tưởng mình hóa khói. Nào ngờ, chúng ta chìm dưới đáy, dẫy dụa những giấc mơ tội nghiệp.
Hôm qua là dĩ vãng xa mù, ngày mai là ảo ảnh, còn hôm nay: hư không! - Vâng, chúng ta mơ.
-Không chúng ta bay đấy chứ: nhập nhoạng trong đêm những cánh dơi mù lòa vô định.
Ta nhìn em - một khoảng trời ngưng đọng. Đáy mắt em: ôi êm ái một nơi chốn sau cùng của cuộc đua chen! Ta những mong ngã xuống ngàn thu trong đáy mắt em - rong rêu quên lãng. Ta lầm! Chúng ta lầm, cả đời mình lầm lẫn: Tình yêu chỉ là một ảo giác mong manh, đâu phải bến bờ cho ta bám víu?
Vậy đó, mình chia tay. Một buổi trưa vàng nắng hay một chiều mưa ướt át? Chẳng nhớ. Chỉ biết chói lòa một chùm phượng xa xôi trong tâm tưởng, chỉ nghe mơ hồ sương khói một nụ hôn...Vậy đó, mình xa nhau, chẳng vì lẽ gì như mình đã quen nhau. Còn lại mình ta hay em sẽ một mình? Rồi sẽ quên đi , như đời ta là vậy!
Ta chẳng thể nào ngã xuống với rong rêu, thì đáy mắt em xin hãy là một mảnh trời quên lãng để ta mơ trên hành trình vô định.
Một ngày nào ta gục ngã giữa sa mạc cô liêu xin được chết với ảo ảnh một ốc đảo tình yêu chỉ trong một tầm tay với. Một ngày nào ta rơi tuột khỏi vòng quay cơn lốc, xin được chìm trong đáy mắt em - rong rêu êm ái.
Ta đã nhìn em, nhưng chẳng thấy. Ta đã tìm em - tình yêu ta đánh rớt. Mất nửa đời người cơn lốc cuốn ta xoay - một vòng luẩn quẩn. Ta những muốn nằm xuống với rong rêu và tan đi trong hơi giá một nụ hôn. Nửa đời người rượt đuổi hư vô ta mệt mỏi rã rời, chỉ muốn tan đi, tan đi, tan đi... nhưng chẳng thể! Ôi một ngày chân gãy, gối mòn, ta quị xuống! Một ao tù, một đáy mắt - rong rêu.
               Sàigòn 25 tháng 9 năm 1988 

Vào đời

                  Tặng bạn bè tôi và tuổi học trò của tôi
Mùa hạ...Lùi xa những tháng năm dài áo trắng, bỏ lại bàn ghế, sân trường phượng đỏ...Một thoáng xôn xao ngơ ngác giữa sân trường lướt thướt mưa bay. Một cánh tuổi đã rụng rồi, tơi tả trong cơn mưa. Biết nói gì ngày xa lớp lớp ơi! "Tháng sáu nhạt mưa bay..."   mưa nói gì trên mi mắt người, trên mi mắt ta? Thấp thoáng vợi xa là cổng trường đại học như mặt đất quê hương trong giấc mơ thằng Cuội. Vào đời! Hai tiếng vang lên xiết bao hàm xúc mà cũng xiết bao lạc lõng. Vào đời: va vấp và nhận chân được giá trị của đồng tiền. Vào đời: một khối thép căm hờn trong tay những thằng con trai chưa một lần cầm tay bạn gái. Vào đời: khép kín cuộc đời trong kiếp dây leo, những đứa con gái lên xe hoa; chấm hết hai chữ tự do từ đấy, thế giới thu gọn trong đáy giỏ đi chợ từ đấy. Vào đời: những lời thầy lời cô trở thành những bài học mỉa mai, như miếng vá trên vai cứ kêu gào ngày mai tươi sáng không bao giờ có trong những bài giảng. Bởi vì, các em ơi, ngày mai mãi mãi vẫn là ngày mai, và ngày hôm nay chưa phải là ngày mai, mãi mãi, như chùm nho xanh xao của Zeus.
Mùa hạ...Vâng! Đã xa lắm rồi một cơn mưa khờ dại ngu ngơ tắm đẫm những giấc mơ cổ tích. Đã nghe ướt át bùn lầy lên những cơn mưa. Đã nghe đều đều trùng lắp với kết thúc bao giờ cũng có hậu trong những câu chuyện cổ tích, dể những tòa lâu đài thành mục nát rêu phong, những công chúa hoàng tử thành những ông già bà lão ngớ ngẩn ngây ngô. Tuổi nhỏ ơi! Hãy cho ta lần cuối cùng được khóc vì không còn bao giờ được khóc cùng ve sầu và giun dế những đêm mưa mùa hạ. Và ước ngày mai trong chất ngất đắng cay của cuộc đời hỗn tạp, trong mệt nhoài chật vật của cuộc sống bon chen, ta có được một phút giây được trở về với những sắc màu diễm ảo của giấc mơ cổ tích ngày xưa...
                      Sàigòn, mùa hạ cuối cấp 1988. 

Thứ Bảy, 19 tháng 12, 2009

Ngọc Nhung

Từ mặt trời xa đến
Nắng như có muôn màu
Khi qua đồng thơm ngát
Nắng dịu dàng tựa say

      Khi nắng vào lớp học
      Nắng nhuộm màu mắt Nhung
      Lúc em cười nho nhỏ
      Màu nắng đẹp vô cùng

Nắng đậu vào trang vở
Ve vút hàng chữ xanh
Gió thì thầm hơi thở
Màu nắng sáng long lanh

      Trong ngày mai sẽ đến
      Nắng sưởi ấm hồn em
      Hồn em trong vời vợi
      Sáng như ánh nắng mềm

Khi lìa xa tổ ấm
Trong nắng, môi mỉm cười
Đường đời xa vời vợi
Hãy nguyên màu nắng tươi

             Thầy toán-Tôn Thất Huệ

Thứ Hai, 26 tháng 10, 2009

Biển


Biển, cũng như Sàigòn, mãi mãi là niềm nhớ không tên trong tôi. Biển cồn cào nỗi nhớ, biển vỗ về bình yên. Biển giữ dùm tôi những kỷ niệm lặng thầm không thể nói nên lời. Biển đêm Cửa Thuận, biển sớm Vũng Tàu, biển hoàng hôn Nagshead, biển trưa Nha Trang. Biển ngây thơ, biển nhiệt cuồng, biển trầm tư, biển bão dông, biển vỗ về, biển gào thét. Những khi lòng muộn phiền lại muốn tìm về biển để nguôi ngoai. Lúc lòng tràn đầy phấn khích lại muốn ôm biển vào lòng hồ hởi. Biển nuôi lớn bao kiếp đời nhỏ bé, bao giấc mơ cuộn tràn sóng vỗ. Biển ôm ấp trong lòng bao xác người vượt biên không nhà không tổ quốc. Biển chứng kiến những cuộc tình tan, hợp, xóa hết những muộn phiền đau khổ nát tan. Người đến người đi biển bất diệt ngàn đời không vơi cạn. Giữ giùm tôi ơi biển kỷ niệm đầu đời mãi mãi không thể quên. Hẹn ngày về lại tắm trăng trên biển...
Photo by Clark Little

Năm Tháng

Năm tháng trôi hoài năm tháng ơi!
Để buồn cô tịch đến không mời
Vi vu gió hạ trong niềm nhớ
Lãng đãng mây chiều trôi chơi vơi


Hoa phượng đỏ cho lòng bối rối
Cứ ngập ngừng mà chẳng dám trao
Gió nói gì mà tán lá xôn xao
Cứ ngập ngừng...rồi thẹn thùa giấu vội


Tình cờ bắt gặp cánh hoa xưa
Nét chữ ngày nao màu đã nhạt
Se sắt, nghẹn ngào, ôi chua chát
Hoa cũ...người xưa...chút âm thừa!
                             Trà Mi, trưa 14 tháng 3 năm 1985

Thứ Tư, 23 tháng 9, 2009

Một thoáng đông

Cuối đông tràn qua phố
Cơn lốc nào xoáy khô
Nghe điệu buồn guốc gỗ
Gõ âm vang mơ hồ

Lá khô vàng lối cũ
Vỡ vụn chiều lang thang
Bước xưa còn mơ ngủ
Dẫm nát thời hồng hoang

Mùa đông nào đi qua
Tiếng chuông nồng hương cỏ
Bao mùa đông từ tạ
Tóc em còn vương tơ?

Để đêm về có kẻ
Đếm mãi một trời sao
Còn đâu vì sao lẻ
Em hái đi phương nào?

Sài gòn 24 tháng 12 năm 1990

Thứ Tư, 8 tháng 7, 2009

Hành Trình Cuộc Sống

Đời sống là mơ ước là hy vọng là vươn tới hay chỉ là một hành trình dài vật vã? Đời sống này là hiện tại là tương lai hay chỉ là những hoài niệm quá khứ? Có gì đâu quá khứ chỉ là dăm ba mảnh vụn của một tan nát quê hương, của bom đạn ì ầm trong tri thức sau hơn 20 năm im tiếng súng. Quá khứ còn là hốt hoảng của một kiếp người bị săn đuổi khỏi chính vùng tâm thức mình, trôi tuột vào vùng nghi kỵ của đời sống nơi mỗi con người phải mang lấy một cái mặt nạ che dấu tính người hòng tồn tại.
Hiện tại còn là cuộc rượt đuổi đến vô cùng, hụt hơi, kiếm tìm những điều không tưởng. Cuộc hành trình không có bắt đầu và sẽ đi đến điểm không cùng, không có kết thúc - cuộc hành trình của kẻ bị trốc gốc khỏi mặt đất nhưng không đủ sức bật để bay bổng trong không gian, nên mãi mãi dật dờ lãng đãng đi tìm cái bóng của chính mình.
Còn tương lai? Con thú hoang trúng đạn rồi sẽ liếm láp vết thương rồi gượng dậy để lê cho hết kiếp đi hoang, mang trong mình trái tim rỉ máu và những vết thương lở loét trốn tránh loài người...Tương lai đã là một thấy trước - tan hoang thì lấy gì để nuôi dưỡng những giấc mơ hoang tưởng thảm hại, những hy vọng mù mờ như những tia sáng yếu ớt cuối đường hầm hun hút tối đen?
Ừ thôi cũng đành, cuộc sống còn là nhận chịu. Trăn trở vật vã kiếm tìm hay nhởn nhơ vui đùa hưởng thụ rồi cũng không ra khỏi kiếp trăm năm. Cứ chơi đùa đi cứ vật vã đi rối cũng nhắm mắt buông tay, tĩnh lặng với đất mềm, với dế giun, hết một kiếp bon chen, hết một đời lặn ngụp. Rồi từ vĩnh cửu đất đen, nơi chẳng còn gì dấu vết kiếp người tạm bợ, mạnh mẽ vươn lên đỏ thắm những đóa hồng vinh tôn bất diệt ngàn đời - SỰ SỐNG.

Virginia, ngày 8 tháng 8 năm 1997