Ra trường danh lợi vinh liền nhục
Vào cuộc trần ai khóc lộn cười
Nguyễn Công Trứ

Thứ Hai, 26 tháng 10, 2009

Biển


Biển, cũng như Sàigòn, mãi mãi là niềm nhớ không tên trong tôi. Biển cồn cào nỗi nhớ, biển vỗ về bình yên. Biển giữ dùm tôi những kỷ niệm lặng thầm không thể nói nên lời. Biển đêm Cửa Thuận, biển sớm Vũng Tàu, biển hoàng hôn Nagshead, biển trưa Nha Trang. Biển ngây thơ, biển nhiệt cuồng, biển trầm tư, biển bão dông, biển vỗ về, biển gào thét. Những khi lòng muộn phiền lại muốn tìm về biển để nguôi ngoai. Lúc lòng tràn đầy phấn khích lại muốn ôm biển vào lòng hồ hởi. Biển nuôi lớn bao kiếp đời nhỏ bé, bao giấc mơ cuộn tràn sóng vỗ. Biển ôm ấp trong lòng bao xác người vượt biên không nhà không tổ quốc. Biển chứng kiến những cuộc tình tan, hợp, xóa hết những muộn phiền đau khổ nát tan. Người đến người đi biển bất diệt ngàn đời không vơi cạn. Giữ giùm tôi ơi biển kỷ niệm đầu đời mãi mãi không thể quên. Hẹn ngày về lại tắm trăng trên biển...
Photo by Clark Little

Năm Tháng

Năm tháng trôi hoài năm tháng ơi!
Để buồn cô tịch đến không mời
Vi vu gió hạ trong niềm nhớ
Lãng đãng mây chiều trôi chơi vơi


Hoa phượng đỏ cho lòng bối rối
Cứ ngập ngừng mà chẳng dám trao
Gió nói gì mà tán lá xôn xao
Cứ ngập ngừng...rồi thẹn thùa giấu vội


Tình cờ bắt gặp cánh hoa xưa
Nét chữ ngày nao màu đã nhạt
Se sắt, nghẹn ngào, ôi chua chát
Hoa cũ...người xưa...chút âm thừa!
                             Trà Mi, trưa 14 tháng 3 năm 1985