Ra trường danh lợi vinh liền nhục
Vào cuộc trần ai khóc lộn cười
Nguyễn Công Trứ

Chủ Nhật, 20 tháng 12, 2009

Rong Rêu Ảo Tưởng

Ta nhìn em - những tứ thơ bay lạc mất. Âm vang ngày cúi mặt - ta ngỡ hồn ta trôi. Một cuối trời quên lãng, em khuất lấp sương mù, ta ngu ngơ muôn thủa.
Em ạ, đời chúng mình hoài uổng, nghĩa lý gì đâu dăm ba mộng ảo. Ta ngỡ ta đang bay, em tưởng mình hóa khói. Nào ngờ, chúng ta chìm dưới đáy, dẫy dụa những giấc mơ tội nghiệp.
Hôm qua là dĩ vãng xa mù, ngày mai là ảo ảnh, còn hôm nay: hư không! - Vâng, chúng ta mơ.
-Không chúng ta bay đấy chứ: nhập nhoạng trong đêm những cánh dơi mù lòa vô định.
Ta nhìn em - một khoảng trời ngưng đọng. Đáy mắt em: ôi êm ái một nơi chốn sau cùng của cuộc đua chen! Ta những mong ngã xuống ngàn thu trong đáy mắt em - rong rêu quên lãng. Ta lầm! Chúng ta lầm, cả đời mình lầm lẫn: Tình yêu chỉ là một ảo giác mong manh, đâu phải bến bờ cho ta bám víu?
Vậy đó, mình chia tay. Một buổi trưa vàng nắng hay một chiều mưa ướt át? Chẳng nhớ. Chỉ biết chói lòa một chùm phượng xa xôi trong tâm tưởng, chỉ nghe mơ hồ sương khói một nụ hôn...Vậy đó, mình xa nhau, chẳng vì lẽ gì như mình đã quen nhau. Còn lại mình ta hay em sẽ một mình? Rồi sẽ quên đi , như đời ta là vậy!
Ta chẳng thể nào ngã xuống với rong rêu, thì đáy mắt em xin hãy là một mảnh trời quên lãng để ta mơ trên hành trình vô định.
Một ngày nào ta gục ngã giữa sa mạc cô liêu xin được chết với ảo ảnh một ốc đảo tình yêu chỉ trong một tầm tay với. Một ngày nào ta rơi tuột khỏi vòng quay cơn lốc, xin được chìm trong đáy mắt em - rong rêu êm ái.
Ta đã nhìn em, nhưng chẳng thấy. Ta đã tìm em - tình yêu ta đánh rớt. Mất nửa đời người cơn lốc cuốn ta xoay - một vòng luẩn quẩn. Ta những muốn nằm xuống với rong rêu và tan đi trong hơi giá một nụ hôn. Nửa đời người rượt đuổi hư vô ta mệt mỏi rã rời, chỉ muốn tan đi, tan đi, tan đi... nhưng chẳng thể! Ôi một ngày chân gãy, gối mòn, ta quị xuống! Một ao tù, một đáy mắt - rong rêu.
               Sàigòn 25 tháng 9 năm 1988 

Vào đời

                  Tặng bạn bè tôi và tuổi học trò của tôi
Mùa hạ...Lùi xa những tháng năm dài áo trắng, bỏ lại bàn ghế, sân trường phượng đỏ...Một thoáng xôn xao ngơ ngác giữa sân trường lướt thướt mưa bay. Một cánh tuổi đã rụng rồi, tơi tả trong cơn mưa. Biết nói gì ngày xa lớp lớp ơi! "Tháng sáu nhạt mưa bay..."   mưa nói gì trên mi mắt người, trên mi mắt ta? Thấp thoáng vợi xa là cổng trường đại học như mặt đất quê hương trong giấc mơ thằng Cuội. Vào đời! Hai tiếng vang lên xiết bao hàm xúc mà cũng xiết bao lạc lõng. Vào đời: va vấp và nhận chân được giá trị của đồng tiền. Vào đời: một khối thép căm hờn trong tay những thằng con trai chưa một lần cầm tay bạn gái. Vào đời: khép kín cuộc đời trong kiếp dây leo, những đứa con gái lên xe hoa; chấm hết hai chữ tự do từ đấy, thế giới thu gọn trong đáy giỏ đi chợ từ đấy. Vào đời: những lời thầy lời cô trở thành những bài học mỉa mai, như miếng vá trên vai cứ kêu gào ngày mai tươi sáng không bao giờ có trong những bài giảng. Bởi vì, các em ơi, ngày mai mãi mãi vẫn là ngày mai, và ngày hôm nay chưa phải là ngày mai, mãi mãi, như chùm nho xanh xao của Zeus.
Mùa hạ...Vâng! Đã xa lắm rồi một cơn mưa khờ dại ngu ngơ tắm đẫm những giấc mơ cổ tích. Đã nghe ướt át bùn lầy lên những cơn mưa. Đã nghe đều đều trùng lắp với kết thúc bao giờ cũng có hậu trong những câu chuyện cổ tích, dể những tòa lâu đài thành mục nát rêu phong, những công chúa hoàng tử thành những ông già bà lão ngớ ngẩn ngây ngô. Tuổi nhỏ ơi! Hãy cho ta lần cuối cùng được khóc vì không còn bao giờ được khóc cùng ve sầu và giun dế những đêm mưa mùa hạ. Và ước ngày mai trong chất ngất đắng cay của cuộc đời hỗn tạp, trong mệt nhoài chật vật của cuộc sống bon chen, ta có được một phút giây được trở về với những sắc màu diễm ảo của giấc mơ cổ tích ngày xưa...
                      Sàigòn, mùa hạ cuối cấp 1988. 

Thứ Bảy, 19 tháng 12, 2009

Ngọc Nhung

Từ mặt trời xa đến
Nắng như có muôn màu
Khi qua đồng thơm ngát
Nắng dịu dàng tựa say

      Khi nắng vào lớp học
      Nắng nhuộm màu mắt Nhung
      Lúc em cười nho nhỏ
      Màu nắng đẹp vô cùng

Nắng đậu vào trang vở
Ve vút hàng chữ xanh
Gió thì thầm hơi thở
Màu nắng sáng long lanh

      Trong ngày mai sẽ đến
      Nắng sưởi ấm hồn em
      Hồn em trong vời vợi
      Sáng như ánh nắng mềm

Khi lìa xa tổ ấm
Trong nắng, môi mỉm cười
Đường đời xa vời vợi
Hãy nguyên màu nắng tươi

             Thầy toán-Tôn Thất Huệ