Ra trường danh lợi vinh liền nhục
Vào cuộc trần ai khóc lộn cười
Nguyễn Công Trứ

Thứ Tư, 8 tháng 7, 2009

Hành Trình Cuộc Sống

Đời sống là mơ ước là hy vọng là vươn tới hay chỉ là một hành trình dài vật vã? Đời sống này là hiện tại là tương lai hay chỉ là những hoài niệm quá khứ? Có gì đâu quá khứ chỉ là dăm ba mảnh vụn của một tan nát quê hương, của bom đạn ì ầm trong tri thức sau hơn 20 năm im tiếng súng. Quá khứ còn là hốt hoảng của một kiếp người bị săn đuổi khỏi chính vùng tâm thức mình, trôi tuột vào vùng nghi kỵ của đời sống nơi mỗi con người phải mang lấy một cái mặt nạ che dấu tính người hòng tồn tại.
Hiện tại còn là cuộc rượt đuổi đến vô cùng, hụt hơi, kiếm tìm những điều không tưởng. Cuộc hành trình không có bắt đầu và sẽ đi đến điểm không cùng, không có kết thúc - cuộc hành trình của kẻ bị trốc gốc khỏi mặt đất nhưng không đủ sức bật để bay bổng trong không gian, nên mãi mãi dật dờ lãng đãng đi tìm cái bóng của chính mình.
Còn tương lai? Con thú hoang trúng đạn rồi sẽ liếm láp vết thương rồi gượng dậy để lê cho hết kiếp đi hoang, mang trong mình trái tim rỉ máu và những vết thương lở loét trốn tránh loài người...Tương lai đã là một thấy trước - tan hoang thì lấy gì để nuôi dưỡng những giấc mơ hoang tưởng thảm hại, những hy vọng mù mờ như những tia sáng yếu ớt cuối đường hầm hun hút tối đen?
Ừ thôi cũng đành, cuộc sống còn là nhận chịu. Trăn trở vật vã kiếm tìm hay nhởn nhơ vui đùa hưởng thụ rồi cũng không ra khỏi kiếp trăm năm. Cứ chơi đùa đi cứ vật vã đi rối cũng nhắm mắt buông tay, tĩnh lặng với đất mềm, với dế giun, hết một kiếp bon chen, hết một đời lặn ngụp. Rồi từ vĩnh cửu đất đen, nơi chẳng còn gì dấu vết kiếp người tạm bợ, mạnh mẽ vươn lên đỏ thắm những đóa hồng vinh tôn bất diệt ngàn đời - SỰ SỐNG.

Virginia, ngày 8 tháng 8 năm 1997

Thứ Sáu, 3 tháng 7, 2009

Nhớ Bạn

Thương nhớ linh hồn Đinh Thị Thanh Hằng

Hằng nỡ đành đi khí vội vàng
Để người ngồi lại đau lòng đá

Nuốt lời từ tạ nghẹn trên môi
Rưng rưng mắt lệ sầu trên lá

Ngắm nhìn em trắng trong thanh thản
Thoáng nụ cười êm giấc ngủ ngoan
Hồn nhẹ lướt thoát đời lận đận
Tiễn em đi lần cuối tới vĩnh hằng

Thu đến rồi đi đã mấy mùa
Vắng em còn lững thững cơn mưa
Chập chờn trong mộng về thăm hỏi
Bàng hoàng chợt tỉnh thoảng hương xưa

ngày 22 tháng 2 năm 2001


Huế, Vầng Trăng Xẻ Nửa

Để kỷ niệm năm năm lưu vong
Em có về tắm lại nước Hương Giang
Cho ta gởi lòng ta xuôi dòng cũ
Năm năm rồi bão cuồng hay mưa lũ
Tuyết ngập trời hồn mãi lặng lờ trôi
Ngày ta đi sông chết lặng bồi hồi
Huế trầm mặc trong lòng ta mãi mãi
Lăng tẩm buồn vẫn ngàn năm tự tại
Rong ruổi một đời trôi nổi kiếp đi hoang
Ngày tháng trôi, tình một thoáng bẽ bàng
Ta lãng tử cuối trời Tây cô lẻ
Vẫn nhủ lòng giữ tình ta với Huế
Bước thăng trầm dẫu nặng nợ đa mang
Vẫn muôn đời nhớ Huế - nửa vầng trăng

Tháng chín, 1997


Dối Lòng

Lòng đã lặng tưởng trời ngưng trở gió
Ngủ yên ngoan trăm trăn trở tơ vò
Bóng xế tà mong được chút thong dong
Nơi hoang dã thả hồn về cõi tịnh
Hay những tưởng hồn chìm vào tất bật
Cuốn quên theo cơm áo ngựa xe đời
Trong tầm thường mong dìm chết đa mang
Cơn vui điên lấy trận cười che dấu lệ
Đời vẫn thế khóc cười đâu mấy nỗi
Thế gian nào thoát khỏi nợ trần ai
Năm năm nữa em có còn rung động cũ
Ngàn năm sau mây trắng có còn bay?
Dẫu trốn chạy cũng cùng đường mỏi gối
Ta mệt nhoài đứng lại với hư vô

June 17, 1997

Sài gòn Từ Tạ

Sài gòn mắt lệ khóc người
Ngàn năm cây cỏ đất trời để tang
Ta đi lãng đãng mây ngàn
Em về ngọn cỏ bên đàng tả tơi
Ra đi luống những ngậm ngùi
Tang thương quá khứ rụng rời tương lai
Tạ từ rượu chẳng thể say
Ta đi gởi lại lắt lay tim sầu
Biệt mù cố quốc lòng đau
Sông mờ mịt khói cho sầu sử nhân

19 tháng 7 năm 1997

Tự thân

Người trách ta lục tìm trong quá khứ
Nơi xứ người lưu lạc có gì vui?
Hiện tại mệt nhoài, tương lai chừng cũng muộn
Hai vai gầy đâu gánh nỗi nhân gian
Mưa xứ người cũng rạt rào sóng soãi
Rơi ngập đường sao ướt sũng hồn ai?
Nắng xứ người cũng vàng rơi khắc khoải
Xe cộ vội vàng ai người đếm cánh điệp bay

Năm mươi năm giật mình câu thơ cũ
"Lũ chúng ta đầu thai nhầm thế kỷ
Bị quê hương ruồng bỏ, giống nòi khinh"*
Lũ chúng ta chừ quê hương ruồng bỏ
Lạc loài nơi đất khách bị người khinh
Tiền nhân ơi hay định mệnh xoay vần
Người bôn ba vì thượng đế cũng bôn ba
Thân phận người vàng rơi dăm chiếc lá
Rơi chừng nào cho tận kiếp nhân sinh?

Virginia, 3 tháng sáu, 1997
* Thơ Vũ Hoàng Chương

Thứ Tư, 1 tháng 7, 2009

Mở đầu


Đau đáu trong lòng vẫn là nỗi đam mê cầm viết. Cơm áo gạo tiền là bổn phận cưu mang. Gần hai thập kỷ đi qua...bạn bè xưa ai còn ai ra thiên cổ? Ngày trở về xa lắc cuối đường mơ. Lặn ngụp gần hết một đời, tìm kiếm gì trong kiếp ảo hôm nay. Thôi thì mượn "thế giới ảo" để tự trần.