Ra trường danh lợi vinh liền nhục
Vào cuộc trần ai khóc lộn cười
Nguyễn Công Trứ

Thứ Sáu, 3 tháng 7, 2009

Tự thân

Người trách ta lục tìm trong quá khứ
Nơi xứ người lưu lạc có gì vui?
Hiện tại mệt nhoài, tương lai chừng cũng muộn
Hai vai gầy đâu gánh nỗi nhân gian
Mưa xứ người cũng rạt rào sóng soãi
Rơi ngập đường sao ướt sũng hồn ai?
Nắng xứ người cũng vàng rơi khắc khoải
Xe cộ vội vàng ai người đếm cánh điệp bay

Năm mươi năm giật mình câu thơ cũ
"Lũ chúng ta đầu thai nhầm thế kỷ
Bị quê hương ruồng bỏ, giống nòi khinh"*
Lũ chúng ta chừ quê hương ruồng bỏ
Lạc loài nơi đất khách bị người khinh
Tiền nhân ơi hay định mệnh xoay vần
Người bôn ba vì thượng đế cũng bôn ba
Thân phận người vàng rơi dăm chiếc lá
Rơi chừng nào cho tận kiếp nhân sinh?

Virginia, 3 tháng sáu, 1997
* Thơ Vũ Hoàng Chương

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét